Có người nói với tôi rằng, yêu xa đôi lúc sẽ khiến người ta cảm thấy cô đơn hơn cả những người cô đơn nhất. Là mang danh có người yêu nhưng lại không thể ở bên, lễ hội không thể quây quần, giận hờn không thể chạm mặt nhau thẳng thắn, yêu thương cũng không thể tỏ bày trực tiếp với nhau.
Bởi thế mà nhắc đến chuyện yêu xa, người ta cứ thở dài. Nhưng khổ nỗi đã yêu rồi, sao nói bỏ là bỏ được nhau? Nếu chỉ vì khoảng cách và thời gian mà buông tay nhau ra, chẳng phải là chuyện tình yêu đã đi với đi quá vội vàng hay sao?
Chúng ta đều là những người trưởng thành qua những chặng đường yêu, vậy nên chúng ta biết tìm được một người khiến mình rung động giữa trời đất bao la và vô vàn người dưng ngược lối này là khó khăn thế nào. Cho nên chúng ta không muốn phung phí một cơ duyên gặp gỡ, cũng là vì không muốn sau này phải hối tiếc nói lời "giá như".
Chỉ có điều, chúng ta phải gom hết thảy bao nhiêu mạnh mẽ, bao nhiêu can trường, mới có thể đặt niềm tin vào một tình yêu xa? Người ấy rồi sẽ đi tới một phương trời khác, cách nhau hàng ngàn kilomet, cách nhau vài giờ bay, và cách nhau biết bao nhiêu ngày thương nhớ.
Người ấy rồi sẽ hòa nhập vào một môi trường mời, làm quen với những mối quan hệ mới, có những việc cần lưu tâm nhiều hơn. Rồi chúng ta, sẽ ở đâu trong trái tim người ta, một vị trí bất di bất dịch, hay là dần dần cũng nhạt phai?
Con người ta là chúa hay lo xa, hay hoảng sợ, nhất là khi đã trót yêu một người đậm sâu. Việc người ấy rời đi, mang theo cả tình cảm mà chúng ta trao, khiến chúng ta ngoài hoảng hốt lo sợ, còn cảm thấy bất lực với chính mình.
Bất lực là bởi vì không thể chạy theo, cũng không thể cản đường. Chúng ta ngoài việc lựa chọn làm người ở lại, làm người đợi trông, thì không thể làm gì khác nữa.
Không phải tất cả những mối tình xa đều có kết cục đau lòng. Như câu chuyện của chị đồng nghiệp chỗ tôi, như cô em khóa dưới lớp đại học của bạn tôi, như rất nhiều câu chuyện khác mà bạn sẽ được nghe kể về.
Để chúng ta thấy còn đó những câu chuyện đẹp, những mối tình xa kiên định về một cái đích ở tương lai. Và chúng ta cũng biết rằng, khi hai người cùng đồng lòng, cùng gan dạ, cùng chấp nhận cô đơn một thời gian để vượt qua thử thách, thì không gì là không thể.
Khoảng cách địa lý dù xa cũng không thể bằng lòng người. Chỉ cần trong tim luôn có hình bóng nhau, thì có xa xôi cách mấy, vẫn có cách để tìm về chung một đường. Điều quan trọng nhất là, chúng ta phải có đủ nhiều mạnh mẽ, có thật nhiều thương yêu, có gấp đôi, gấp ba lần sự mạnh mẽ so với người bình thường, thì mới có thể chấp nhận đánh cược với một tình yêu xa.
No comments:
Post a Comment