Tuesday, May 31, 2016

Kim Kardashian nhuộm váy bằng... trà túi lọc

Nói về khoản ăn mặc, Kim Kardashian thực sự là một cô nàng lắm chiêu. Bằng chứng là cô nàng thường tận dụng những mẹo bình dân nhất để có vẻ ngoài thật hoàn hảo. Sau khi tiết lộ bí kíp nâng ngực bằng băng dính cực bá đạo của mình, mới đây, Kim "siêu vòng 3" đã khiến dân tình hết sức ngạc nhiên khi chia sẻ mình từng phải nhuộm một chiếc váy bằng... trà túi lọc.

Kim Kardashian nhuộm váy bằng... trà túi lọc - Ảnh 1.

Kim đã phải dùng trà túi lọc để làm lớp váy lót màu nude bên trong đậm màu hơn và tiệp hơn với màu da của cô.

Được biết, câu chuyện hi hữu này xảy ra khi Kim tham dự LHP Cannes 2016 vừa diễn ra cách đây không lâu. Số là cô đã chọn mặc chiếc đầm đặc biệt mà thương hiệu Lan Yu thiết kế riêng cho mình. Chiếc đầm này có hai lớp với một lớp màu bạc lấp lánh bên ngoài và một lớp váy ôm sát màu nude bên trong. Tuy nhiên, điều tréo ngoe là lớp váy lót màu nude bên trong lại quá sáng so với màu da rám nắng của Kim. Cái khó ló cái khôn, Kim và ê-kíp của mình đã nghĩ ra cách nhuộm chiếc váy bằng trà túi lọc ngay trong phòng khách sạn chỉ 2 tiếng trước khi sự kiện diễn ra.

"Khi tham dự thảm đỏ của sự kiện De Grisogono, tôi đã mặc chiếc đầm couture mà thương hiệu Lan Yu thiết kế riêng cho mình. Chúng tôi buộc phải làm tối màu lớp váy lót bên dưới bởi nó quá sáng so với màu da của tôi. Khi đó, chúng tôi chỉ có 2 tiếng trước khi đi, bởi vậy mà chúng tôi đã bỏ rất nhiều túi trà Earl Grey vào bồn rửa và cho chiếc váy vào trong 30 phút để nhuộm nó. Phải đến sát nút chiếc váy mới khô. Chúng tôi đã phải sấy nó và khi tôi mặc vào, nó vẫn còn hơi ẩm. Nhưng mẹo vải bằng trà túi lọc đã hiệu quả, chiếc váy đã gần với màu da của tôi hơn." - Kim chia sẻ trên website của mình.

Kim Kardashian nhuộm váy bằng... trà túi lọc - Ảnh 3.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Kim Kardashian và ê-kíp của mình trổ tài DIY với trang phục đồ hiệu. Cách đây hai năm, khi tham dự talkshow Jimmy Kimmel Live, họ đã quyết định cắt đôi chiếc đầm liền của Dior thành một bộ đầm hai mảnh với crop top và chân váy để Kim có thể khoe trọn thân hình bốc lửa sau sinh của mình.

Kim Kardashian nhuộm váy bằng... trà túi lọc - Ảnh 4.

Năm 2014, Kim từng cắt đôi chiếc đầm Dior thành crop top và chân váy để dễ khoe dáng hơn.

Nguồn: People

Let's block ads! (Why?)

Cảnh sát mặc áo giáp vây kẻ bắn phó công an phường

Sáng 31/5, hàng chục cảnh sát tiếp tục phong tỏa quả đồi nằm ở trung tâm TP Sơn La để vây bắt nghi phạm bắn thiếu tá Nguyễn Minh Tú - Phó trưởng Công an phường Quyết Thắng.

Cảnh sát mặc áo giáp vây kẻ bắn phó công an phường - Ảnh 1.

           Quả đồi mà nghi phạm bắn phó công an phường lẩn trốn. Ảnh: Bùi Phương.

Người dân địa phương cho biết, rất đông cảnh sát cơ động và lực lượng khác mặc áo giáp, mang súng AK chốt chặn lối lên xuống quả đồi. Chó nghiệp vụ cũng được đưa đến đây để truy lùng nghi phạm.

Trước đó, cảnh sát đã rà soát quanh hiện trường vụ án, đề phòng thủ phạm trốn trong khu dân cư. Thấy nghi phạm mang theo vũ khí, nhiều hộ dân đã đóng cửa vì lo sợ bị khống chế làm con tin.

Theo thông tin từ Công an tỉnh Sơn La, chiều hôm trước, một gia đình ở tổ 1, phường Quyết Thắng bị kẻ gian đột nhập lấy trộm tài sản và tiền mặt trị giá khoảng 25 triệu đồng. Nhận được tin báo, thiếu tá Tú và cấp dưới đã đến xác minh, truy bắt nghi phạm.

Phát hiện 2 thanh niên nghi vấn di chuyển gần hiện trường vụ án, tổ công tác đã yêu cầu kiểm tra hành chính. Bất ngờ, một người rút súng bắn trả cảnh sát.

Khi thiếu tá Tú lao vào khống chế nghi phạm thì bị tên này bắn trúng đùi. Được người dân hỗ trợ, công an sở tại đã bắt được một người liên quan.

Kẻ cầm súng, khoác ba lô chạy trốn lên quả đồi gần đó. Còn thiếu tá Nguyễn Minh Tú được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Bác sỹ Nguyễn Trường Vinh - Trưởng Khoa Chấn thương chỉnh hình Bệnh viện đa khoa tỉnh Sơn La cho biết, phát đạn khiến thiếu tá Tú bị tổn thương cơ đùi nặng do vết thương hỏa khí xuyên thấu. Sau khi mổ cấp cứu, sáng nay sức khỏe vị phó công an phường đã ổn định.

Let's block ads! (Why?)

Nhấc điện thoại lên và gọi về cho bố mẹ đi, đừng để yêu thương đến quá muộn

Hôm nay tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện về một nhân vật "tôi" khác và một cô gái nhỏ cùng với cuộc điện thoại kì diệu.

Câu chuyện bắt đầu:

"Tôi có một sạp báo, nho nhỏ thôi, việc buôn bán buổi sáng thường khá nhẹ nhàng. Ngày đó, tôi đang nhàm chán lật xem một tờ báo để giết thời gian.

"Chú ơi, cháu muốn gọi điện." Bỗng một giọng nói rất nhẹ truyền tới khiến tôi ngẩng đầu. Là một cô gái nhỏ gầy, khoảng chừng 16, 17 tuổi. 

Tôi chỉ vào buồng điện thoại: "Tự cháu gọi đi, điện thoại đường dài thì gọi máy bên trái nhé."

Cô gái liếc xung quanh, rồi lo lắng nhìn tôi, dường như có chút căng thẳng, do dự một lúc, cuối cùng cô mới nhấc ống nghe lên. Tôi vừa thấy cảnh này là đã hiểu, hoặc đây là lần đầu tiên cô gái này sử dụng điện thoại, sợ mình làm trò hề, bị mọi người cười nhạo; hoặc là đang muốn tâm sự với người yêu, sợ người khác nghe được. Tôi đã gặp khá nhiều trường hợp giống vậy ở cái sạp báo tí hon của mình rồi.

Tôi biết điều quay sang chỗ khác, làm bộ như mình đang nghiêm túc đọc báo, không còn để ý gì đến cô gái nữa. Cô gái ấn một dãy số, vừa xong đã luống cuống buông ống nghe xuống, rồi lại lập tức cầm lên, một lần nữa hồi hộp ấn một dãy số khác... Cả quá trình tôi đều không liếc nhìn cô, mà cúi đầu tập trung vào tờ báo trên tay, vì tôi biết nếu tôi ngẩng đầu, cô gái nhỏ đó sẽ càng thêm bối rối.

"Mẹ ơi, mẹ, con với chị Linh Tử đến Thâm Quyến rồi. Con đang làm việc trong một nhà máy điện tử, lương cao lắm mẹ ạ. Cũng hay phải tăng ca, nhưng mà tiền tăng ca thì nhiều. Tháng vừa rồi con được tận 716 tệ, con gửi về để em trai đóng học phí, con còn mua phân bón cho bố, mua thuốc đưa ngoại nữa. Bữa ăn ở nhà máy bọn con thích cực, ngày nào cũng được ăn thịt lợn, có hôm còn có thịt gà nữa nhé! Con mua cho con một cái váy, màu đỏ, đẹp lắm, nhưng con không dám mặc, nhìn nổi quá! Tuần trước nhà máy tổ chức cho bọn con xem phim, chiếu phim ấy... chiếu... con không nhớ đâu, phim nước ngoài..."

Nhấc điện thoại lên và gọi về cho bố mẹ đi, đừng để yêu thương đến quá muộn - Ảnh 1.

Cô gái càng nói càng nhanh, nhưng sau đó, cô bắt đầu lau mắt và sụt sịt mũi, giọng nói cũng khàn khàn theo. "Mẹ ơi, con nhớ em trai, nhớ bố, con muốn về nhà, con nhớ mẹ, mẹ ơi, con nhớ mẹ, hu hu, con nhớ..." Giống như nã pháo hàng loạt, cô gái nói hết những lời cần nói chỉ bằng một hơi, sau đó buông ống nghe. Có lẽ vì quá căng thẳng, phải mất ba lần, cô mới đặt được ống nghe vào đúng chỗ. Cô gái ôm ngực, thở gấp, đợi bình tĩnh lại mới đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía tôi, rồi cúi đầu hỏi: "Chú ơi, của cháu mất bao nhiêu tiền ạ?" Nhìn dáng khẩn trương của cô gái, tôi có chút muốn cười, nhưng trong lòng cũng có chút xót xa.

Ngập ngừng một lúc, tôi mới mở miệng, thực ra ngay cả tôi cũng không biết rốt cuộc là tôi đang an ủi hay là thương hại cô gái ấy nữa: "Không cần căng thẳng thế đâu cháu gái, cứ bình tĩnh, thực ra cháu nói thêm chút nữa cũng không sao, chú lấy của cháu ít đi một chút tiền là được..." Tất nhiên là tôi đang cho rằng cô gái này lo nói dài quá nên mất nhiều tiền, bởi vậy mới nói một tràng không nghỉ chút nào như thế. Năm ấy, khi vừa rời khỏi cái thôn nhỏ trên núi của mình đến Thâm Quyến, lúc gọi điện về nhà, tôi cũng nhếch nhác như vậy.

Cô gái gật đầu: "Cảm ơn chú. Bao nhiêu ạ?" Tôi cúi đầu nhìn quầy, trời ơi, tôi phát hiện màn hình điện tử không hiện thông báo thu phí, điện thoại của cô gái hóa ra không gọi được! Tôi nghẹn lời, ngẩng đầu lên: "Xin lỗi cháu, cháu gọi lại đi, điện thoại vừa nãy không gọi được..."

Cô gái ngượng ngùng lau lau mắt: "Cháu biết mà, quê cháu không có sóng điện thoại đâu, cháu không còn mẹ, mẹ cháu, mẹ cháu mất 4 năm rồi... Nhưng cháu thật sự rất muốn, rất rất muốn được gọi điện thoại cho mẹ giống như những người khác..."

Nhấc điện thoại lên và gọi về cho bố mẹ đi, đừng để yêu thương đến quá muộn - Ảnh 2.

Tôi như chết lặng, cuối cùng mới bừng tỉnh. Kể từ đó, tôi hẹn với cô gái nhỏ cứ mỗi sáng thứ Bảy, cô gái có thể đến sạp báo của tôi để gọi điện thoại miễn phí. Đó là một cuộc điện thoại tới thiên đường, để cô gái ấy có thể kể hết mọi buồn vui cho người mẹ của mình."

Kết thúc câu chuyện, hình ảnh còn đọng lại rõ nhất trong tôi dĩ nhiên là cú điện thoại đường dài, rất dài ấy. Mẹ cô gái đang ở một nơi rất xa, cũng rất đẹp, đó là thiên đường. Nơi đó có sóng điện thoại hay không, tôi không rõ, nhưng tôi chắc rằng người mẹ nhất định đã nghe được những lời tâm sự của cô con gái, và bằng cách này hay cách khác, bà đã vỗ về, đã xoa dịu cô, khiến cô mạnh mẽ hơn.  

Nhấc điện thoại lên và gọi về cho bố mẹ đi, đừng để yêu thương đến quá muộn - Ảnh 3.

Rồi sau đó tôi lại nghĩ, đã bao lâu tôi không chủ động gọi về cho bố mẹ rồi nhỉ, có thể là một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng... Tôi cũng không nhớ nữa. Bố mẹ thường gọi cho tôi trước, đều đặn một tuần 2 lần, đều đặn đến mức tôi coi nó là thói quen, coi nó là nghiễm nhiên, và rằng tôi chẳng cần gọi về nhà đâu, vì kiểu gì thì hai người cũng liên lạc với tôi thôi mà. Bằng cách ấy, vô hình chung, tôi đã khiến sợi dây liên kết gia đình tôi thêm phần mỏng manh. Tôi may mắn hơn bao người, khi bố mẹ tôi còn khỏe, còn có thể nhấc điện thoại lên và hỏi han đứa con vô tâm là tôi. Trong khi ngoài kia, rất nhiều người, giống như cô gái nhỏ trong câu chuyện, không còn lấy một ai thân thuộc để chia sẻ, phải dựa vào những "cuộc điện thoại đến thiên đường" để tìm kiếm hơi ấm tình thân. Vậy nên, các bạn ạ, cuộc sống dù có bộn bề đến đâu, cũng chẳng nhẫn tâm cướp của chúng ta đôi ba phút rảnh rang, hãy nhấc điện thoại lên và gọi về nhà đi thôi, có thể chẳng cần nói gì cao sang, tình cảm, chỉ vài câu trần thuật kể về cuộc sống của bạn thôi, cũng đã khiến bố mẹ rất vui rồi. 

Đừng bao giờ để yêu thương đến quá muộn, bạn nhé!

Let's block ads! (Why?)

Kim Kardashian nhuộm váy bằng... trà túi lọc

Nói về khoản ăn mặc, Kim Kardashian thực sự là một cô nàng lắm chiêu. Bằng chứng là cô nàng thường tận dụng những mẹo bình dân nhất để có vẻ ngoài thật hoàn hảo. Sau khi tiết lộ bí kíp nâng ngực bằng băng dính cực bá đạo của mình, mới đây, Kim "siêu vòng 3" đã khiến dân tình hết sức ngạc nhiên khi chia sẻ mình từng phải nhuộm một chiếc váy bằng... trà túi lọc.

Kim Kardashian nhuộm váy bằng... trà túi lọc - Ảnh 1.

Kim đã phải dùng trà túi lọc để làm lớp váy lót màu nude bên trong đậm màu hơn và tiệp hơn với màu da của cô.

Được biết, câu chuyện hi hữu này xảy ra khi Kim tham dự LHP Cannes 2016 vừa diễn ra cách đây không lâu. Số là cô đã chọn mặc chiếc đầm đặc biệt mà thương hiệu Lan Yu thiết kế riêng cho mình. Chiếc đầm này có hai lớp với một lớp màu bạc lấp lánh bên ngoài và một lớp váy ôm sát màu nude bên trong. Tuy nhiên, điều tréo ngoe là lớp váy lót màu nude bên trong lại quá sáng so với màu da rám nắng của Kim. Cái khó ló cái khôn, Kim và ê-kíp của mình đã nghĩ ra cách nhuộm chiếc váy bằng trà túi lọc ngay trong phòng khách sạn chỉ 2 tiếng trước khi sự kiện diễn ra.

"Khi tham dự thảm đỏ của sự kiện De Grisogono, tôi đã mặc chiếc đầm couture mà thương hiệu Lan Yu thiết kế riêng cho mình. Chúng tôi buộc phải làm tối màu lớp váy lót bên dưới bởi nó quá sáng so với màu da của tôi. Khi đó, chúng tôi chỉ có 2 tiếng trước khi đi, bởi vậy mà chúng tôi đã bỏ rất nhiều túi trà Earl Grey vào bồn rửa và cho chiếc váy vào trong 30 phút để nhuộm nó. Phải đến sát nút chiếc váy mới khô. Chúng tôi đã phải sấy nó và khi tôi mặc vào, nó vẫn còn hơi ẩm. Nhưng mẹo vải bằng trà túi lọc đã hiệu quả, chiếc váy đã gần với màu da của tôi hơn." - Kim chia sẻ trên website của mình.

Kim Kardashian nhuộm váy bằng... trà túi lọc - Ảnh 3.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Kim Kardashian và ê-kíp của mình trổ tài DIY với trang phục đồ hiệu. Cách đây hai năm, khi tham dự talkshow Jimmy Kimmel Live, họ đã quyết định cắt đôi chiếc đầm liền của Dior thành một bộ đầm hai mảnh với crop top và chân váy để Kim có thể khoe trọn thân hình bốc lửa sau sinh của mình.

Kim Kardashian nhuộm váy bằng... trà túi lọc - Ảnh 4.

Năm 2014, Kim từng cắt đôi chiếc đầm Dior thành crop top và chân váy để dễ khoe dáng hơn.

Nguồn: People

Let's block ads! (Why?)

Cảnh sát mặc áo giáp vây kẻ bắn phó công an phường

Sáng 31/5, hàng chục cảnh sát tiếp tục phong tỏa quả đồi nằm ở trung tâm TP Sơn La để vây bắt nghi phạm bắn thiếu tá Nguyễn Minh Tú - Phó trưởng Công an phường Quyết Thắng.

Cảnh sát mặc áo giáp vây kẻ bắn phó công an phường - Ảnh 1.

           Quả đồi mà nghi phạm bắn phó công an phường lẩn trốn. Ảnh: Bùi Phương.

Người dân địa phương cho biết, rất đông cảnh sát cơ động và lực lượng khác mặc áo giáp, mang súng AK chốt chặn lối lên xuống quả đồi. Chó nghiệp vụ cũng được đưa đến đây để truy lùng nghi phạm.

Trước đó, cảnh sát đã rà soát quanh hiện trường vụ án, đề phòng thủ phạm trốn trong khu dân cư. Thấy nghi phạm mang theo vũ khí, nhiều hộ dân đã đóng cửa vì lo sợ bị khống chế làm con tin.

Theo thông tin từ Công an tỉnh Sơn La, chiều hôm trước, một gia đình ở tổ 1, phường Quyết Thắng bị kẻ gian đột nhập lấy trộm tài sản và tiền mặt trị giá khoảng 25 triệu đồng. Nhận được tin báo, thiếu tá Tú và cấp dưới đã đến xác minh, truy bắt nghi phạm.

Phát hiện 2 thanh niên nghi vấn di chuyển gần hiện trường vụ án, tổ công tác đã yêu cầu kiểm tra hành chính. Bất ngờ, một người rút súng bắn trả cảnh sát.

Khi thiếu tá Tú lao vào khống chế nghi phạm thì bị tên này bắn trúng đùi. Được người dân hỗ trợ, công an sở tại đã bắt được một người liên quan.

Kẻ cầm súng, khoác ba lô chạy trốn lên quả đồi gần đó. Còn thiếu tá Nguyễn Minh Tú được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Bác sỹ Nguyễn Trường Vinh - Trưởng Khoa Chấn thương chỉnh hình Bệnh viện đa khoa tỉnh Sơn La cho biết, phát đạn khiến thiếu tá Tú bị tổn thương cơ đùi nặng do vết thương hỏa khí xuyên thấu. Sau khi mổ cấp cứu, sáng nay sức khỏe vị phó công an phường đã ổn định.

Let's block ads! (Why?)

Nhấc điện thoại lên và gọi về cho bố mẹ đi, đừng để yêu thương đến quá muộn

Hôm nay tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện về một nhân vật "tôi" khác và một cô gái nhỏ cùng với cuộc điện thoại kì diệu.

Câu chuyện bắt đầu:

"Tôi có một sạp báo, nho nhỏ thôi, việc buôn bán buổi sáng thường khá nhẹ nhàng. Ngày đó, tôi đang nhàm chán lật xem một tờ báo để giết thời gian.

"Chú ơi, cháu muốn gọi điện." Bỗng một giọng nói rất nhẹ truyền tới khiến tôi ngẩng đầu. Là một cô gái nhỏ gầy, khoảng chừng 16, 17 tuổi. 

Tôi chỉ vào buồng điện thoại: "Tự cháu gọi đi, điện thoại đường dài thì gọi máy bên trái nhé."

Cô gái liếc xung quanh, rồi lo lắng nhìn tôi, dường như có chút căng thẳng, do dự một lúc, cuối cùng cô mới nhấc ống nghe lên. Tôi vừa thấy cảnh này là đã hiểu, hoặc đây là lần đầu tiên cô gái này sử dụng điện thoại, sợ mình làm trò hề, bị mọi người cười nhạo; hoặc là đang muốn tâm sự với người yêu, sợ người khác nghe được. Tôi đã gặp khá nhiều trường hợp giống vậy ở cái sạp báo tí hon của mình rồi.

Tôi biết điều quay sang chỗ khác, làm bộ như mình đang nghiêm túc đọc báo, không còn để ý gì đến cô gái nữa. Cô gái ấn một dãy số, vừa xong đã luống cuống buông ống nghe xuống, rồi lại lập tức cầm lên, một lần nữa hồi hộp ấn một dãy số khác... Cả quá trình tôi đều không liếc nhìn cô, mà cúi đầu tập trung vào tờ báo trên tay, vì tôi biết nếu tôi ngẩng đầu, cô gái nhỏ đó sẽ càng thêm bối rối.

"Mẹ ơi, mẹ, con với chị Linh Tử đến Thâm Quyến rồi. Con đang làm việc trong một nhà máy điện tử, lương cao lắm mẹ ạ. Cũng hay phải tăng ca, nhưng mà tiền tăng ca thì nhiều. Tháng vừa rồi con được tận 716 tệ, con gửi về để em trai đóng học phí, con còn mua phân bón cho bố, mua thuốc đưa ngoại nữa. Bữa ăn ở nhà máy bọn con thích cực, ngày nào cũng được ăn thịt lợn, có hôm còn có thịt gà nữa nhé! Con mua cho con một cái váy, màu đỏ, đẹp lắm, nhưng con không dám mặc, nhìn nổi quá! Tuần trước nhà máy tổ chức cho bọn con xem phim, chiếu phim ấy... chiếu... con không nhớ đâu, phim nước ngoài..."

Nhấc điện thoại lên và gọi về cho bố mẹ đi, đừng để yêu thương đến quá muộn - Ảnh 1.

Cô gái càng nói càng nhanh, nhưng sau đó, cô bắt đầu lau mắt và sụt sịt mũi, giọng nói cũng khàn khàn theo. "Mẹ ơi, con nhớ em trai, nhớ bố, con muốn về nhà, con nhớ mẹ, mẹ ơi, con nhớ mẹ, hu hu, con nhớ..." Giống như nã pháo hàng loạt, cô gái nói hết những lời cần nói chỉ bằng một hơi, sau đó buông ống nghe. Có lẽ vì quá căng thẳng, phải mất ba lần, cô mới đặt được ống nghe vào đúng chỗ. Cô gái ôm ngực, thở gấp, đợi bình tĩnh lại mới đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía tôi, rồi cúi đầu hỏi: "Chú ơi, của cháu mất bao nhiêu tiền ạ?" Nhìn dáng khẩn trương của cô gái, tôi có chút muốn cười, nhưng trong lòng cũng có chút xót xa.

Ngập ngừng một lúc, tôi mới mở miệng, thực ra ngay cả tôi cũng không biết rốt cuộc là tôi đang an ủi hay là thương hại cô gái ấy nữa: "Không cần căng thẳng thế đâu cháu gái, cứ bình tĩnh, thực ra cháu nói thêm chút nữa cũng không sao, chú lấy của cháu ít đi một chút tiền là được..." Tất nhiên là tôi đang cho rằng cô gái này lo nói dài quá nên mất nhiều tiền, bởi vậy mới nói một tràng không nghỉ chút nào như thế. Năm ấy, khi vừa rời khỏi cái thôn nhỏ trên núi của mình đến Thâm Quyến, lúc gọi điện về nhà, tôi cũng nhếch nhác như vậy.

Cô gái gật đầu: "Cảm ơn chú. Bao nhiêu ạ?" Tôi cúi đầu nhìn quầy, trời ơi, tôi phát hiện màn hình điện tử không hiện thông báo thu phí, điện thoại của cô gái hóa ra không gọi được! Tôi nghẹn lời, ngẩng đầu lên: "Xin lỗi cháu, cháu gọi lại đi, điện thoại vừa nãy không gọi được..."

Cô gái ngượng ngùng lau lau mắt: "Cháu biết mà, quê cháu không có sóng điện thoại đâu, cháu không còn mẹ, mẹ cháu, mẹ cháu mất 4 năm rồi... Nhưng cháu thật sự rất muốn, rất rất muốn được gọi điện thoại cho mẹ giống như những người khác..."

Nhấc điện thoại lên và gọi về cho bố mẹ đi, đừng để yêu thương đến quá muộn - Ảnh 2.

Tôi như chết lặng, cuối cùng mới bừng tỉnh. Kể từ đó, tôi hẹn với cô gái nhỏ cứ mỗi sáng thứ Bảy, cô gái có thể đến sạp báo của tôi để gọi điện thoại miễn phí. Đó là một cuộc điện thoại tới thiên đường, để cô gái ấy có thể kể hết mọi buồn vui cho người mẹ của mình."

Kết thúc câu chuyện, hình ảnh còn đọng lại rõ nhất trong tôi dĩ nhiên là cú điện thoại đường dài, rất dài ấy. Mẹ cô gái đang ở một nơi rất xa, cũng rất đẹp, đó là thiên đường. Nơi đó có sóng điện thoại hay không, tôi không rõ, nhưng tôi chắc rằng người mẹ nhất định đã nghe được những lời tâm sự của cô con gái, và bằng cách này hay cách khác, bà đã vỗ về, đã xoa dịu cô, khiến cô mạnh mẽ hơn.  

Nhấc điện thoại lên và gọi về cho bố mẹ đi, đừng để yêu thương đến quá muộn - Ảnh 3.

Rồi sau đó tôi lại nghĩ, đã bao lâu tôi không chủ động gọi về cho bố mẹ rồi nhỉ, có thể là một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng... Tôi cũng không nhớ nữa. Bố mẹ thường gọi cho tôi trước, đều đặn một tuần 2 lần, đều đặn đến mức tôi coi nó là thói quen, coi nó là nghiễm nhiên, và rằng tôi chẳng cần gọi về nhà đâu, vì kiểu gì thì hai người cũng liên lạc với tôi thôi mà. Bằng cách ấy, vô hình chung, tôi đã khiến sợi dây liên kết gia đình tôi thêm phần mỏng manh. Tôi may mắn hơn bao người, khi bố mẹ tôi còn khỏe, còn có thể nhấc điện thoại lên và hỏi han đứa con vô tâm là tôi. Trong khi ngoài kia, rất nhiều người, giống như cô gái nhỏ trong câu chuyện, không còn lấy một ai thân thuộc để chia sẻ, phải dựa vào những "cuộc điện thoại đến thiên đường" để tìm kiếm hơi ấm tình thân. Vậy nên, các bạn ạ, cuộc sống dù có bộn bề đến đâu, cũng chẳng nhẫn tâm cướp của chúng ta đôi ba phút rảnh rang, hãy nhấc điện thoại lên và gọi về nhà đi thôi, có thể chẳng cần nói gì cao sang, tình cảm, chỉ vài câu trần thuật kể về cuộc sống của bạn thôi, cũng đã khiến bố mẹ rất vui rồi. 

Đừng bao giờ để yêu thương đến quá muộn, bạn nhé!

Let's block ads! (Why?)

Muốn cưa đổ đối phương, học ngay bí kíp nhắn tin này

Daniel Post Senning, tác giả của cuốn sách "Manners in a Digital World", mới đây đã có những chia sẻ thú vị với trang Business Insider về cách "tán tỉnh" đối phương hiệu quả sử dụng tin nhắn. Đây được xem là một lời khuyên quan trọng khi smartphone ngày càng phát triển cùng sự nở rộ của các ứng dụng nhắn tin, "chat chit".

Muốn cưa đổ đối phương, học ngay bí kíp nhắn tin này - Ảnh 1.

Theo đó, lời khuyên chung mà Daniel đưa ra là không nên bắt đối phương phải chờ quá từ một đến ba giờ đồng hồ trước khi nhắn tin lại. "Một cuộc trò chuyện bằng tin nhắn sẽ trở nên nhạt nhẽo trong vài giờ đồng hồ. Đừng bắt ai phải đợi quá lâu," ông cho biết. Vị chuyên gia này cũng nói thêm rằng khoảng thời gian thích hợp bạn nên đợi trước khi nhắn tin lại tùy thuộc vào sự kì vọng cảm xúc từ phía đối phương. Cụ thể, nếu bạn và người ấy hẹn hò càng lâu, khoảng thời gian kì vọng nhận được tin nhắn trả lời sẽ càng ngắn.

Muốn cưa đổ đối phương, học ngay bí kíp nhắn tin này - Ảnh 2.

Nếu bạn vừa mới bắt đầu tán tỉnh đối phương, việc xác định khoảng thời gian trả lời tin nhắn sẽ khó hơn. Ban đầu, đừng kì vọng cả hai bên sẽ nhắn tin trả lời ngay. Trong khi đó nếu đã hẹn hò được vài tháng hoặc dài hơn, bạn nên trả lời tin nhắn ngay trong khoảng thời gian một giờ đầu tiên sau khi đọc được nó. Dù vậy, sau tất cả, Post Senning khẳng định dẫu sao đi nữa thì mọi người cũng không nên quá nghiêm trọng hóa vấn đề.

"Nếu biết rằng họ chính là một nửa của bạn và họ quan trọng đối với bạn, bạn luôn có thể phá bỏ mọi quy tắc mà," Post Senning nói.

(Tham khảo: Business Insider)

Let's block ads! (Why?)